TRẬN ĐỒ CHUỘT CỐNG
Đỗ Thái Nhiên
Hòa Thượng Thích Viên Định Viện Trưởng
Viện Hóa Đạo GHPGVNTN
****
Chuột Cống không phải là chuột sống trong cống rãnh. Chuột Cống là chuột được gọi bằng Ông, tên là Hương Cống. Chuột Cống chính là chuột Ông Hương Cống. Gọi tắt là chuột Cống.
Ngày xưa, tại Nghệ An, bắc Trung phần, có một thanh niên thi đỗ hương cống. Dân làng trịnh trọng gọi thanh niên kia là ông Hương Cống. Sau khi đỗ hương cống không bao lâu, ông Hương Cống nhận được lệnh của triều đình phải từ giả vợ đi làm quan ở phương xa . Trước đó, gia đình ông Hương Cống có nuôi một con chuột đực để diệt trừ các loại chuột khác. Chuột già trên trăm tuổi nên đã thành yêu tinh. Chuột yêu tinh có khả năng thiên biến vạn hóa, khả năng ghi nhớ và hiểu biết ngọn ngành mọi sự kiện trong đời sống của vợ chồng Hương Cống. Lợi dụng cơ hội ông Hương Cống vắng nhà dài hạn, chuột yêu tinh bèn biến hình thành Hương Cống giả. Hương Cống giả thỉnh thoảng lại về ăn ngủ với vợ của Hương Cống thật với lời nói dối là y được phép vua cho về thăm nhà. Sau nhiều lần “thăm nhà”, hai người có với nhau một bé gái.
Thế rồi, một ngày đẹp trời, Hương Cống thật lừng lửng trở về nhà. Làng trên, xóm dưới đều cực kỳ kinh ngạc khi nhìn thấy hai ông Hương Cống. Hương Cống giả và Hương Cống thật giống nhau như hai giọt nước. Giống từ giọng nói, các vết sẹo trên người, tính tình cá nhân, đến những kỷ niệm riêng tư trong hôn nhân... Thật và giả không cách chi phân biệt. Nội vụ phải trình lên ba tòa quan lớn. Sau nhiều ngày thẩm vấn công
phu, quan tòa được biết kể từ ngày ông Hương Cống đi xa, con chuột già của gia đình Hương Cống cũng biến mất. Từ đó, tòa án nghi ngờ một trong hai ông Hương Cống phải có một ông do chuột hóa thân mà thành. Một cao thủ phù thủy được mời tới công đường. Ông thầy này vừa bắt tay quyết “linh miêu”, vừa đọc thần chú “bổ thử”. Chỉ trong giây lát ông Hương Cống giả cùng với bé gái, con của Hương Cống giả, biến thành chuột và chết ngay tai sân tòa. Từ đó, người đời gọi con chuột đóng vai Hương Cống giả là chuột Cống.( Theo Kho Tàng Truyện Cổ Tích Việt Nam – Nguyễn Đổng Chi )
Sự tích con chuột Cống đọc qua tưởng như chuyện giải trí đầu năm Con Tý. Tuy nhiên, đàng sau hai chữ giải trí kia là một gạch nối rõ nét giữa văn chương chuyện cỗ tích và thời sự chính trị của đất nước.
Không cần giải thích dông dài, mọi người đều biết: Phật Giáo là tôn giáo lớn nhất tại Việt Nam. Với ám ý thống trị xã hội Việt Nam vĩnh viễn, chế độ Hà Nội ưu tiên thực hiện tham vọng nắm gọn Phật Giáo trong tay. Vì vậy, năm 1981 CSVN đứng ra tổ chức và điều động Đại Hội Thống Nhất Phật Giáo Việt Nam. Biết được âm mưu đen tối của CS, tuyệt đa số Tăng Ni và Phật Tử, trong đó có nhị vị Hòa Thượng Huyền Quang và Quãng Độ thuộc Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất từ chối tham dự đại hội này. Sau đại hội 1981, Giáo Hội Phật Giáo Quốc Doanh ra đời. Từ đó có cuộc đấu tranh gay gắt và bất tận giữa Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất và Giáo Hội Phật Giáo Quốc Doanh. Mỗi bên đều tự xác nhận mình là Phật Giáo đích thực, Phật Giáo chính thống, Phật Giáo dân tộc. Thời gian gần đây, nhờ vào vị thế con đẻ của CSVN, Phật Giáo Quốc Doanh (PGQD) đã mở cuộc tổng công kích vào Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất (PGVNTN) trên nhiều trận mạc khác nhau. Cuộc tổng công kích này là sản phẩm của những tính toán và thực hiện rập khuôn theo sự tích con chuột Cống. Vì vậy nó được đồng bộ tiến hành trên hai tác vụ khác nhau nhưng liên hệ chặt chẽ với nhau. Một là cưởng bách Hương Cống thật ( Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất) phải chết thật. Hai là xây dựng một Hương Cống giả ( Phật Giáo Quốc Doanh) với nhiệm vụ thay thế Hương Cống thật. Từ đó Hương Cống giả mới có thể tự do, công khai và ngoan ngoản thi hành mọi mệnh lệnh của CSVN.
Cuộc hiểm nạn của Hương Cống thật.
Trong chuyện xưa, Hương Cống thật phải xa nhà vì lý do công vụ. Trong Pháp nạn ngày nay, GHPGVNTN phải đối diện với vô số âm mưu thủ tiêu Giáo Hội do CSVN tung ra. Đức Tăng Thống Thích Huyền Quang và Đại Lão Hòa Thượng Thích Quãng Độ hết bị tù dài hạn đến quản chế miên viễn. Ngày 17/07/2007 Hòa Thượng Quãng Độ đã đích thân đến văn phòng 2 quốc hội để thực hiện hành bố thí đối với dân oan. Khai thác sự kiện vừa nêu CSVN đã vừa ầm ỉ bôi xấu Hòa Thượng Quãng Độ vừa biểu tỏ những dấu hiệu cho thấy họ có thể bắt giam Hòa Thượng bất kỳ lúc nào. CSVN không đủ trình độ để hiểu hoặc cố tình làm như không hiểu hạnh bố thí của nhà Phật. Bố thí ở đây không đơn giản như trường hợp một người từ tâm biếu kẻ ăn mày vài đồng bạc. Bố thí ở đây là hình ảnh bi hùng diễn tả cuộc trao truyền từ Ánh Đạo Vàng về hướng dân oan. Trao truyền cơm áo, trao truyền lòng thương yêu, trao truyền chí can đảm trong nổ lực đòi hỏi công bằng cho xã hội. Thực thi hạnh bố thí tức là hành đạo. Ngăn cấm tu sĩ hành đạo tức là đàn áp quyền tự do tôn giáo của người dân. Mặt khác, ngày 29/08/2007 thiếu tướng Trần Tư, cục trưởng cục An Ninh Xã Hội, chuyên theo dõi và kiểm soát hoạt động của các tôn giáo, đã từ Hà Nội vào Bình Định, khẩn khoản mời Đức Tăng Thống Thích Huyền Quang ra Hà Nội dự lễ Phật Đản 2008 do CSVN tổ chức để gặp Nguyễn Tấn Dũng và nhất là để nhận chức vụ giáo chủ Phật Giáo Quốc Doanh. Thiếu tướng Trần Tư nói với Đức Tăng Thống Thích Huyền Quang nguyên văn như sau: “Phật nào cũng là Phật thôi! Xin cụ tham gia làm pháp chủ Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam”(Phòng Thông Tin Phật Giáo Quốc Tế, Paris ngày 02/09/2007).
Song song với nổ lực triệt tiêu giới lãnh đạo GHPGVNTN, CSVN ngày đêm tung cán bộ, sư công an thì đúng hơn, xâm nhập vào tất cả cơ sở của GHPGVNTN từ trong nước ra tới hải ngoại, ra sức lôi kéo Tăng Ni, Phật Tử hãy rời bỏ GHPGVNTN. Phương pháp lôi kéo có thể là khủng bố tinh thần, dụ dỗ bằng tiền bạc, địa vị hoặc ngay cả bằng mỹ nhân kế. Nói chung, nhằm thủ tiêu GHPGVNTN, CSVN tập trung sức đánh phá hướng vào hai tử huyệt. Một là tuyệt đối vô hiệu hóa mọi hoạt động của cấp lãnh đạo tối cao trong GHPGVNTN, điển hình là Đức Tăng Thống Thích Huyền Quang và Đại Lão Hòa Thượng Thích Quãng Độ. Hai là gây các loại sức ép khác nhau để buộc Tăng Ni Phật Tử thống thuộc GHPGVNTN phải “đào ngũ”. Giáo Chỉ số 09 của Đức Đệ Tứ Tăng Thống Thích Huyền Quang ban hành ngày 08/09/2007 và Thông Bạch hướng dẫn thi hành giáo chỉ số 09 do Hòa Thượng Thích Quãng Độ, Viện Trưởng Viện Hóa Đạo ký ngày 25/09/2007 có chủ ý qui định việc trao toàn quyền điều hành công việc của Giáo Hội trong nước cho Văn Phòng II Viển Hóa Đạo tại hải ngoại ở vào trường hợp Giáo Hội trong nước bị đàn áp đến độ không còn hoạt động được nữa. Hai văn bản giáo luật vừa nêu cho thấy GHPGVNTN đang thực sự bị đẩy vào hiểm nạn và CSVN quyết tâm ép buộc ông Hương Cống thật (GHPGVNTN) phải chết thật là điều có thật.
Âm mưu ngụy tạo và thổi phồng một Hương Cống giả.
Công việc giết chết Hương Cống thật chỉ có ý nghĩa chừng nào CSVN có khả năng tạo ra một Hương Cống giả hoàn toàn giống hệt Hương Cống thật. Giả và thật phải giống nhau như hai giọt nước. Muốn vậy Phật Giáo Quốc Doanh cần được tinh vi ngụy tạo trên ba mặt:
1) Một là tạo ra cho PGQD một thể xác: Điều này có nghĩa là tuyển mộ cho PGQD một đội ngũ nhân sự hùng hậu: Đội ngũ này ra đời ngay sau ngày đại hội Thống Nhất Phật Giáo Việt Nam năm 1981chấm dứt. Nó bao gồm một số chư tăng, Phật tử lầm đường cộng với đông đảo chư tăng, Phật tử do ngành công an CS đào tạo. Chư tăng, Phật tử công an làm việc cho chùa nhưng lại lãnh lương công an. Chư tăng, Phật tử công an không ngừng tăng gia quân số từ 1981 cho đến ngày nay. Đặc biệt nhất, năm 2006, tại Gò Vấp, Saigon, nhóm Thân Hữu Già Lam ra đời. Nhóm này, có mặt chu tăng, Phật tử cả trong lẩn ngoài nước, nhưng trọng yếu là những nhân sự xuất thân từ Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất. Nhóm Thân Hữu Già Lam giả vờ đứng trung lập để thực hiện hòa hợp hòa giải giữa PGVNTN và PGQD. Trong thực tế, Thân Hữu Già Lam âm thầm thuyết phục PGVNTN hãy qui phục PGQD. Thân Hữu Già Lam vừa làm tiêu hao nhân sự của PGVNTN vừa giúp PGQD có cơ hội tiếp nhận thêm quân số. Không còn nghi ngờ gì nữa, nhóm Thân Hữu Già Lam đã diễn lại vỡ tuồng Con Ngựa Thành Troy trong cổ sử Hy Lạp bốn ngàn năm về trước để triệt hạ GHPGVNTN theo chiến thuật đánh từ trong đánh ra.
2) Hai là mua sắm cho PGQD một linh hồn: Tức là tìm sinh khí cho PGQD. Muốn vậy phe Quốc Doanh phải tự biện minh rằng tuy bi mang tiếng là quốc doanh nhưng PGQD vẫn là Phật Giáo chân chính.
a) Chân chính bởi lẽ: “Tranh đấu 30 năm qua được gì? Chỉ như húc đầu vào tường mà thôi! Nay phải thỏa hiệp với nhà nước để có thể xây dựng chùa chiền “như bên Công Giáo xây dựng nhà thờ”, để có thể đào tạo nhân sự tăng ni”( Bản phúc trình Phật sự, số 8907/VTT/CTK, Hòa Thượng Thiện Hạnh). Luận cứ vừa nêu hiển nhiên là luận cứ của kẻ đầu hàng, nó phản lại với phong cách Bi, Trí, Dũng của nhà Phật. Vả lại, chẳng có Đấng Tối Cao của bất kỳ tôn giáo nào lại có thể chấp nhận chùa chiền, nhà thờ được xây dựng do những đút hối lộ, những thỏa hiệp với ma quỹ. Mặt khác, nhân phẩm đòi hỏi con người phải biết phản kháng tội ác. Vấn đề không là những thành hay bại trong phản kháng. Vấn đề chính là khi một người trốn tránh nghĩa vụ phản kháng tội ác, người đó đã minh thị từ chối năng cách làm người.
b) Chân chính bỡi lẽ: những người chạy theo PGQD cho rằng theo Quốc Doanh không đồng nghĩa là theo Cộng Sản. Họ theo Quốc Doanh chỉ để thuần túy phục vụ văn hóa giáo dục, thuần túy rao giảng kinh sách, thuần túy thi hành Phật sự, thuần túy tu học. Ngày nay, cả khoa học kỹ thuật lẩn khoa học nhân văn đều mạnh mẽ khẳng định rằng: Đời sống không hề và không thể có bất kỳ một vật hay sự vật nào đơn phương tồn tại, tồn tại trong thuần túy. Không có chúng sinh, không thể có bất kỳ tôn giáo nào! Làm gì có cảnh tu sĩ thuần túy tu học trong khi chúng sinh bị bóc lột, bị cướp đất cướp nhà, bị đàn áp vì đòi hỏi quyền tự do sinh hoạt tôn giáo? Hơn thế nữa TU chỉ có ý nghĩa chừng nào TU gắn bó với HÀNH. Hành hàng đầu của Phật Giáo là hành mang Hạnh Bố Thí đi vào đời sống xã hội. Tu học thuần túy rõ ràng là người khách cực kỳ xa lạ đối với hạnh bố thí.
Nói cách khác tu học thuần túy chỉ có thể được truyền bá trong những tu viên do công an CS tổ chức và giảng dạy.
(nhóm Phật giáo Về nguồn : hương cống giả
Lê quang Dật và Bạch hoa Mai trong ngày về nguồn)
Lê quang Dật và Bạch hoa Mai trong ngày về nguồn)
3) Ba là tạo cơ hội để PGQD có thể xâm nhập vào sinh hoạt xã hội dân sự và xã hội quốc tế: Về mặt bản chất, GHPGQD là một tổ chức của nhà cầm quyền CSVN. Vì vậy muốn PGQD triệt để đồng hóa với Phật Giáo dân tộc để thực sự thay thế PGVNTH thì PGQD phải xâm nhập vào xã hội dân sự, phải trà trộn vào đời sống quần chúng, phải “dành dân, chiếm đất” của PGVNTN. Thời gian gần đây PGQD tung ra ba cuộc hành quân dành dân, chiếm đất rất đáng chú ý:
- Ngày 15 và 16 tháng 07/2006, GS Lê Mạnh Thát, một cựu tử tù của chế độ CSVN nay là một trong những nhân vật nổi bật của PGQD, đứng ra tổ chức cuộc hội thảo dưới chủ đề “ Phật Giáo trong Thế Kỷ Mới. Cơ Hội và Thách Thức.”
- Tháng 02/2007 Sư Ông Thích Nhất Hạnh từ hải ngoại về Việt Nam, đi khắp Bắc, Trung, Nam, thực hiện hàng loạt “Trai Đàn Giải Oan”
- Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc tháng 12/2000 đã quyết định: hàng năm vào tháng Năm, thế giới sẽ đón mừng Ngày lễ Tam Hợp: Phật Đản Sinh, Thành Đạo, Nhập Niết Bàn (The United Nations Day of Vesak celebrations). Theo thủ tục hành chánh quốc tế, chỉ có đại diện quốc gia mới có tư cách pháp nhân để đăng cai xin tổ chức mừng ngày Vesak của Liên Hiệp Quốc. Lợi dụng thủ tục hành chánh vừa kể, thượng tuần tháng 05/2007, tại Thái Lan, phái đoàn CSVN cùng với GHPGQD ( GS Lê Mạnh Thát, Thượng Tọa Thích Nhật Từ, Thượng Tọa Thích Quãng Ba) đã được Liên Hiệp Quốc chấp thuận đăng cai mừng ngày Đại Lễ Phật Đản Liên Hiệp Quốc năm 2008. Đại Lễ này sẽ được tổ chức tại Hà Nội vào các ngày 13, 14, 15, 16, 17 tháng 05/2008, với sự tham dự của 4000 (bốn ngàn) vị lãnh đạo Phật Giáo thế giới, 30 quan chức đại diện của 20 (hai mươi) quốc gia trong cộng đồng quốc tế.(Source: TNO). Đây là cơ hội ngàn vàng để GHPGQD lớn tiếng nói với quần chúng Việt Nam và nhân dân thế giới rằng tại Viêt Nam chỉ có GHPGQD là Giáo Hội duy nhất của Phật Giáo và rằng GHPGQD đích thực là Giáo Hội chính thống ra đời bởi dân tộc, tồn tại vì dân tộc.
Làm thế nào nhận biết được đâu là Thật và đâu là Giả?
Trong sự tích con chuột Cống, vị phù thủy đã dùng ma thuật bắt tay quyết linh miêu đi kèm bài thần chú bổ thử để khám phá ra Hương Cống giả. Trong cuộc phân tranh giữa GHPGVNTN và GHPGQD, làm thế nào nhận biết tính chất ngụy giáo của GHPGQD? Đi tìm giải đáp cho câu hỏi vừa nêu, bài viết này bắt gặp hai sự kiện và một nhận thức.
- Sự kiện thứ nhất: Ngày 20/02/2007 đề cập đến công việc tổ chức trai đàn giải oan của Sư Ông Nhất Hạnh, Phòng Thông Tin Phật Giáo Quốc Tế tại Paris cho biết: “Những trai đàn mà Sư Ông Nhất Hạnh dự tính tổ chức tại Sóc Sơn, Huế và Saigon, Sư Ông ngõ lời mời người Cộng Sản đọc những trích đoạn trong kinh điển Marx bên cạnh các Tăng Sĩ, Linh Mục, Mục Sư, Chức Sắc xướng đọc các kinh điển Phật Giáo, Công Giáo, Tin Lành, Hòa Hảo và Cao Đài.” Sự kiện này cho thấy PGQD chủ trương đồng hóa kinh điển Marx với kinh điển nhà Phật.
- Sự kiện thứ hai: Tại Bình Dương, khởi đi từ năm 2001,CSVN cho xây dựng chùa Đại Nam trên một khu danh lam thắng cảnh rộng non 500 mẫu. Trong ngôi chùa này, CSVN mang tượng Hồ Chí Minh sơn son thiếp vàng đặt ngồi chễm chệ ở chánh điện, phía trước tượng Phật. Phật tử nào muốn lễ Phật, đương nhiên phải lễ Hồ Chí Minh. Hồ Chí Minh nghiểm nhiên trở thành một vị Phật. Điểm đặc biệt, có lẽ vì lo sợ người đời chê cười HCM là Phật giả, Phật không tuệ giác, CSVN đã cẩn thận gắn lên đỉnh đầu Hồ Chí Minh một ngọn đèn cầy màu đỏ, biểu tượng cho tuệ giác! Lúc còn ở dương thế, Hồ Chí Minh là người nổi tiếng về môn xâm nhập chính quyền rồi cướp chính quyền. Ngày nay ở bên kia thế giới Hồ Chí Minh vẫn giữ nguyên thói quen cũ để xâm nhập chùa và cướp chùa. Cướp chùa ở đây có nghĩa là cướp quyền làm Phật
Hai sự kiện vừa mô tả ở trên cho thấy Phật Giáo Quốc Doanh khác hẳn Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất ở chỗ Phât Giáo Quốc Doanh đưa dẫn dân tộc vào con đường tụng kinh Marx và thờ kính Phật Hồ Chí Minh! Đây là chuẩn mực căn bản nhất minh chứng tính chất giả mạo vô cùng gian ác của Giáo Hội Phật Giáo Quốc Doanh. Tuy nhiên, dầu tính toán tinh vi tới đâu, tính chất giả mạo gian ác đó vẫn không thể qua khỏi nhận thức sắc bén của Cao Tăng Thích Tuệ Sĩ, học thức uyên bác, thông minh có thừa. Đứng trên lập trường của một phụ tá chân thành kế cận Đai Lão Hòa Thượng Thích Quang Độ, ngày 28/10/2003, từ tu viện Quảng Hương Già Lam, Thượng Tọa Thích Tuệ Sĩ đã viết thư kêu gọi tăng sinh tại Huế hãy quyết tâm giữ vững vị trí bất hợp tác đối với GHPGQD, lời lẽ rất tinh vi nhưng đầy đủ tin yêu và quyết liệt. Thư rằng: “Cầu mong các con có đủ dũng mãnh để đi bằng đôi chân của mình, nhìn bằng đôi mắt của mình, tự xác định hướng đi cho chính mình.” Ngày nay đoàn tăng sinh kia vẫn dũng mãnh như xưa nhưng Thầy Tuệ Sĩ đã “đi bằng đôi chân” và “nhìn bằng đôi mắt” của GHPG Quốc Doanh, mặc dầu bản chất của GHPGQD không hề thay đổi, chính sách đàn áp của CSVN nhằm vào GHPGVNTN không hề thay đổi. Những không thay đổi vừa nêu đã khẳng định nhận thức về GHPGQD trong thư đề ngày 28/10/2003 của Thượng Tọa Tuệ Sĩ vẫn chính xác.
Những điều trình bày trong bài viết này nhằm diễn tả sự việc CSVN nổ lực khống chế Phật Giáo Việt Nam bằng hai trận đồ. Trận độ thứ nhất có chủ đích triệt hạ Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất, trận đồ này hiện đang bất phân thắng bai. Trận đồ thứ hai có mục tiêu biến Giáo Hội Phật Giáo Quốc Doanh thành Giáo Hội Phật Giáo Chính Thống, trận đồ này thất bại bởi lẽ Hồ Chí Minh xâm nhập chùa và cướp quyền làm Phật quá trắng trợn và quá sớm. Cả hai trận đồ này đều rập khuôn theo sự tích Chuột Cống. Đó là nội dung cốt lỏi của bài viết “Trận Đồ Chuột Cống” vậy./.
Đỗ Thái Nhiên
No comments:
Post a Comment